phải mở miệng nói với bố những chuyện như vậy. Nhưng ông cười hề hề như chuyện chả có gì: – Tưởng chuyện gì, ngại hả. Liên khẽ gật đầu, cúi gầm mặt xuống đất: – Vâng. Đáp lại lời Liên là giọng có chút nghiêm khắc nhưng thể hiện sự quan tâm triệt để của bố dành cho mình: – Bố từng tuổi này rồi, chuyện gì mà chưa trải qua. Con không cần phải ngại gì cả. Mọi việc nhà cứ để bố, có một nhúm quần áo cũng phải chia 2 người giặt tốn điện, tốn nước phiền phức. Bố thấy con đi làm cả ngày, mệt mỏi rồi.